Bài thơ hay
Lượt xem:
PHẤN VÀ DIÊM
Giữa cuộc đời đầy rẫy những bon chen
Ta chọn cho mình một nghề lặng lẽ
Những đam mê khát khao một thời tuổi trẻ
Cháy bùng lên theo bụi phấn hồng
Từng thế hệ học trò lần lượt sang sông
Có một mái chèo âm thầm vỗ sóng
Chở trên mình tình yêu và khát vọng
Đến bến bờ tươi sáng của ngày mai
Viên phấn hồng nằm trọn trên tay
Như những que diêm sáng một lần rồi tắt
Mà cháy hết những gì tinh túy nhất
Hóa thân mình vào Nhạc và Thơ
Cháy hết mình như trái tim Đan – Kô (*)
Tỏa sáng cả vùng thảo nguyên lộng gió
Trong bài giảng hãy vẫn còn nguyên đó
Thoáng đâu đây những bụi phấn hồng
Mỗi một học trò bước chân sang sông
Ai không một lần cầm viên phấn trắng
Để giờ này tháng năm dài xa vắng
có mong không giây phút được quay về?
Bên mái trường rộn rã tiếng ve
Có người giáo già tảo tần sớm tối
Chở đi qua từng tuổi thơ vời vợi
Để mai sau tất cả được nên người
Mỗi một thầy cô mỗi mỗi cuộc đời
Như những que diêm mỗi viên phấn trắng
Cháy đến tận cùng cái thân diêm ấy
Cho sự nghiệp trồng người rạng rỡ vẽ vang.
Chú thích: (*) Đan – Kô là tên của một chàng trai trong truyện ngắn Bà lão Indecghin của đại văn hào Nga Macxim Gorki.
—Toán học tuổi trẻ số 461 —-